Nhặt từ bùn Bông sen trắng, bông sen hồng Hương thơm nghìn năm!
Nhặt từ bùn Hòn than đen nhánh ánh trời
Đỗ Hoàng
1 - NHẶT TỪ BÙN
Nhặt từ bùn Bông sen trắng, bông sen hồng Hương thơm nghìn năm!
Nhặt từ bùn Hòn than đen nhánh ánh trời Mà cánh rừng đại ngàn còn in dấu vết Biết đốt những mùa đông Sưởi nồng trái đất
Nhặt từ bùn Hạt thóc Nằm trong tối đen hơn trăm triệu năm Đến hôm nay qua hơi bàn tay người lại mọc Cho mùa màng thêm hạt Như tinh yêu ủ chin bất ngờ
Và cũng bất ngờ Nhặt từ bùn câu thơ Thời gian không hóa thạch!
Huế 1982
2 - NGỦ QUÊN
Không có mặt trời Trái đất ngủ quên Trong triệu năm băng giá
Không có con thuyền Dòng sông Ngủ quên Và tự xóa mình khi về biển cả!
Không có người đi Con đường Ngủ quên Và cũng vào cây cỏ!
Không có tình yêu Trái tim ngủ quên
Bao lứa đôi Hóa đá!
Huế 1982
3 - PHÚT EM QUA
Mỗi chiều Mỗi sớm em qua Như tia nắng xanh như ngôi sao bạc Trai tim tôi Bị mũi tên Ê rốt (*) Đam mê này Ai gỡ cho ra? Tôi biến thành con bò vàng đưa em ra đảo Thành hạt mưa ái tình lần mò xuống hang sâu Cái phút em qua Thơ tôi không là mộng ảo Cái phút em qua Tôi là mối tình đầu!
Em đi giữa phố chiều nay Dịu dàng như mầm tơ mới nhú Tiếng chân em ấm lại tim tôi băng giá Cỏ cây yêu đời Cây cỏ thêm hai lần. Nếu một ngày không ra phố trông em Ngày ấy chỉ còn một nửa
Tôi biết đời tôi đáng sống Phút đời thường Có em qua!
Huế 1983 ----- (*) Tích thần thoại Hy lạp
4 - EM VÀ RƯỢU
Ruợu là em Để tôi say mãi
Tôi đi ngược dòng đời Có kẻ thóc mách bảo tôi - Mày nhúng hơi men – mày chết - Thuốc độc đấy - mày chưa biết. - Tuổi còn xanh – xa lánh đi!
Tôi vẫn để ngoài tai Mặc lời oán hờn.
Em là hổ (*) Người xưa còn yêu! Em là rượu Ai mà cầm được! Tôi yêu em Không một phú ngại ngần!
Tôi uống em Uống luôn cả ánh mắt say Em chẳng ngả nghiêng Mà tôi thì nghiêng ngả.
Em vĩnh hằng muôn thế kỷ Tôi thì một kiếp say thoáng qua!
Huế 1983 ----- (*) Tích trong truyện cổ tích Việt Nam
5 - THẾ KỶ HAI MƯƠI
thế kỷ hai mươi con người ở đâu cũng tàn ác như nhau! đâu riêng xứ bên kia bờ chiến tuyến! đất bằng này sẵn súng, sẵn dao sẵn những lời đổi đen ra trắng!
cái chết ở đây nào có khác gì. phát súng bên này, phát súng bên kia. phát súng nơi nào cũng là tiếng nổ. phát súng nơi nào cũng chẳng tránh ai. nó chẳng chừa một trái tim hồng một đầu lâu đỏ! phát súng bên này, phát súng bên kia phát súng nơi nào cũng đưa người ta xuống lổ!
*
thế kỷ hai mươi ghê gớm một thời. thế kỷ của những cái đầu điên loạn, thế kỷ của những cuộc chiến tranh huỷ diệt đồng loài thế kỳ của những cái loa tăng âm cùng quẩn.
trái đất một thế hệ trai trẻ thông minh. tuỏi hai mươi mất đi không bao giờ quay trở lại, tuổi hai mươi mất đi, lịch sử hành tinh thành hoang phế. xương máu người thành núi, thành sông!
anh lính ngoài trái đất anh cũng như tôi. tuổi hai mươi thấp hơn nòng súng lạnh, tuổi hai mươi làm thước đo bờ chiến tuyến. oán hận đôi bờ trầm tích nghìn năm!
*
thế kỷ hai mươi! thế kỷ của những con người thú đồng loại chẳng còn tín hiệu tìm nhau. thế kỷ hai mươi làm chiến tuyến. không nôi trường tồn
trái đất chiếc đầu lâu!
17 – 3 – 1973
6 - MỘT NGÀY
Một giờ có em Anh có một ngày tuyệt đẹp Hai mươi bốn giờ đi qua Anh có hai mươi bốn ngày tuyệt đẹp
Anh say mê ánh mắt em Như mặt trời say mê trái đất Tự đốt thân mình Thắp sáng đêm đen!
Một tháng Một năm Một đời Anh triệu ngày tuyệt đẹp
Nếu anh cứ chờ đợi cho trái đất quay một vòng quanh mình nặng trĩu để tính vào đêm có được một ngày Thì Thiên Hà này sẽ rất ngắn ngủi Như đời sống thực của phút giây!
Huê 1983
7 - TRÊN ĐÔI CÁNH THIÊN NGA
Không gian quanh em như làm bằng tơ Âm thanh quanh em Êm như thơ! Cuộc sống bừng lên theo vũ điệu Em thành thiên nga bay lên trời.
Những ngôn ngữ cuộn sôi cánh núa Tiếng xiết lăn của bắp thịt làn da Tiếng của sợi tóc nói trong hơi thở Khoảng trời tình yêu bên em lướt qua!
Khi không gian tưởng như ngừng trôi Khi thời gian rắn lại Màu cánh tiên áo em trẻ mãi muôn đời Em dâng tấm ngực trần chặn bão dông ùn tới Để cuộc sống thanh bình theo vũ khúc chơi vơi…
Mơ hay thực? giữa bến bờ lẩn lộn Thiên nga hiền hóa thân chính là em. Nghìn đôi mắt trông theo dáng đứng Lúc cánh tay mềm lướt gió bay lên.
Sự ngạc nhiên này không danh riiêng cho anh Em hiện ra làm đời khác lạ Tình yêu là ngọn lửa Ngôn ngữ làn da tiếng nói lại gần
Em chinh phục tầm cao Chưa dễ ai đạt tới Bằng sự dịu dàng như lụa, như nhung. Chân trời xa muôn đời vẫy gọi Cuộc sống ơi Phía ấy vô cùng!
Huế 1983
8 - SIÊU SAO & MỸ NHÂN
Gửi Platini
Như anh Thế là viên mãn Dù kết cục Mecico 86 buồn thảm Dù chính anh đá quá penanti ra ngoài. Bao mỹ nhân hành tinh ôm mặt khóc Ngực vỡ quả bong tròn!
Thật ra chẳng dễ dàng Tạo dựng được như anh Nước mắt mỹ nhân Minh chứng cho một tình yêu tuyệt đỉnh sáng trong Cái chiến bại đăng quang vương miện1
Hà Nội, Mùa wordcup 1986
9 - KHÁCH TRỌ
Chiều nay ta làm khách trọ Thấy máu mình rớt xuống hoàng hôn Chiều nay Ta làm kiếp chó Lang thang khắp nẻo cô hồn
Ta lạc giữa bầy đời vô nghĩa Lãng du, gái điếm giết người Lục súc tranh công, tục tằn trần thế Chết sống xô nhau chém nát cuộc đời!
Không đạo đức Không học hành Không nghề Không nghiệp Không quê hương , bè bạn người thân Nhuộm trái tim mình bằng màu đen a xit Khuôn mặt cuộc đời gậm nhấm ngày đêm.
Thân xác với linh hồn không gìn giữ Khi ngược xuôi góc hẽm đô thành Nỗi hoang trống nghèo hèn xa xứ Ta bụi đời Ta hạt cát bỏ quên!
Ta muốn tru Muốn gào vài ba tiếng Bớt trống tranh ngày lạnh mưa dầm Muốn lưu lại tiếng của con chó chết Đánh thức lòng bao lủ mù câm!
Chiều lẻ loi mưa tơi tả xuống Ta là khách trọ quán đời Bao kiếp sống con vờ ai biết đến Gã bụi đời lang bạt ấy là tôi!
Sài Gòn năm 1988! 10 - TÂM SỰ NGƯỜI LÍNH
Tòng quân lữ thứ tằng kinh chiến, Thuyết đáo nam chinh các tự sầu (Lính già từng trải mùi chinh chiến, Nghe đánh về Nam hết cả hồn!) Nguyễn Trung Ngạn - Đỗ Hoàng dịch
khi trái tim con người đã biét yêu thương, đã biết phân biệt đâu là lẽ phải, thì lúc đớ người ta phải chịu những gì tưởng như không chịu nổi, của những thế kỷ chiến tranh bạo tàn trên mặt đất sinh ra!
tuổi thành niên năm tháng trôi đi, bộ quân phục bạc phai màu nắng cháy, mọi khổ đau đều bắt nguồn từ nơi ấy, buổi chiều nhàu trên những dải rừng hoang…
ngày dài lãng quên theo nẻo, lối hành quân, đêm co quắp với đội hình đánh giặc. lính truyền cho nhau những tin kín mật, chung lưng khi gặp quân thù! đã vào lính rrồi, người ta ít nói đến ước mơ, kỷ niệm cũng phai dần theo khói lửa, cái riêng kia nhiều khi không biết nữa, mải mê công việc quên người!
thiên nhiên đổi mùa, mưa ngàn nắng nôi, da dẻ thay màu, người thay suy nghĩ! đời lính tập làm quen với đói khổ, làm quen với cái chết thường ngày.
thời gian trôi đi cũng chẳng ai hay? Không có khái niệm thì giờ nơi chiến trường hoang dã. khoảng thời gian vụt trôi qua đó, nhẩm tính ra cũng mấy vạn năm rồi!
khi trái tim con người đã biết yêu thương, là khi trái tim con người từng biết khổ đau, vì những niềm vui, vì những ký ức ban đầu trổi dậy, vì những gì quý mến nhất trên đời tàn lụi! trong cuộc trường chinh khò gặp lại một lần! Tâm sự người lính
người lính sống nhiều với nỗi gian truân, với bao nghĩ suy, với bao dằn vặt! nỗi đắng cay điên cuồng, nỗi thâm gan uất ức. mà cuộc đời không để để cho yên!
không thể đi tìm một sự thật lãng quên, không thể sống tách mình ra ngoài quân ngũ. kỷ luật nhà binh vẫn làm khốn khổ, - lòng tự do khao khát của con người!
người lính đi nhiều và qua trăm nơi. họ biết được nỗi đau của đời họ đang sống. họ biết lắm kẻ gào lên rồi im lặng, triền miên trong suy nghĩ lao lung.
ai là người tri kỷ của nỗi lòng họ, có không? hay chỉ kẻ đứng bên ngoài tán thưởng. họ muốn tìm ra thực chất cuộc sống, mà máu tim hồng của họ đang rơi!
bao cái chết của một thời xa xôi, nay lại trở về trên giường bệnh, cái chết bình thường cũng làm nên con tính, để loài người phải suy nghĩ hôm nay!
sống sót qua cuộc chiến tranh này còn lại là ai? bụi chiến trường trên ngã đường chưa lắng đọng. người lính ngã mũ ra, trời cao đất rộng. tưởng niệm hồn người quá cố năm xưa! chiến tranh khốc tàn, kẻ chết, người lưa! qua khói lửa bây giờ dừng lại. nơi bờ tre có bàn tay run rẫy của mẹ già khóc đón con về!
chiến tranh đã đi qua chiến tranh là thế kia! cái chết cũng bình thường như mạng kiến. nhiều chứng nan y làm cho con người trống rỗng. phần yêu thương nay đã mất đi rồi! phút giây trở về đổi lấy đời trai, họ mệt mỏi ê chề như năm tháng. mẹ hiền đón anh, một người trọng bệnh. qua vạn năm chưa ai chữa cho lành!
bây giờ anh không muốn tìm về người thân, bỡi sức lực trong anh đã kiệt. tuổi yêu đương ngày xưa đánh mất, trái tim vết chém u bầm!
phía quê nhà không một ánh lửa thắp lên. bom đạn xáo trộn cày sông bến. người lính tần ngần như kẻ chưa hồi sinh sự sống, nhìn tầng mây ngơ ngác giữa trời quê.
chiến tranh, chiến tranh là thế kia!
lứa tuổi yêu đương không còn mơ ước. khi biết kẻ làm ra điều ác, là khi anh đã ma dại, thân tàn!
nghìn năm qua nhân loại đã căm hờn. bao cảnh chiến tranh vô nghĩa lý, nghìn năm nay loài người xâu xé, nghìn năm sau nhân loại vẫn lên án cuộc những chiến tranh này!
chiến tranh chẳng đem lại cho con người lợi ích nào đâu. chỉ cái chết đè lên đầu, lên cổ. bao đói rét dồn về người cùng khổ, bao bất công phải ôm hận nghìn năm!
chỉ một nhúm người làm giàu trong chiến tranh, chỉ một nhùm người nuôi sống đời mình bằng máu đồng loại chảy. chỉ một nhúm người ấy xui cả tỷ người chém giết lẫn nhau!
được sống sót trở về trong khoảng vắng cô đơn. đồng đội chết còn ai bât giờ nữa? lạ lùng lắm dù đứng nơi xứ sở, có mẹ già run rẩy đón con xa!
người lính thân tàn như một vật vô tri, người ta nhìn vào anh lạ lắm - đấy giá trị của người trai chinh chiến! đổi lấy gì khi anh trở về đây?
người lính u buồn úp mặt vào hai bàn tay, vết thương trong lòng máu túa. giá anh như đồng đội anh không còn nữa, sẽ yên hơn khi phải sống với thế gian này!
cuộc đời vẫn chưa hết đâu! vạn người như anh hồn bay lưởng vưởng… rồi sau này còn ai nhắc đến? nỗi đau sâu kín của con người. mà thế kỷ chiến tranh này đã tàn phái!
Điểm chốt 176 Biên giới Việt – Lào Tháng 9 năm 1973
11 - LOÀI NGƯỜI
I bao nhiêu triệu năm Tạo Hóa mới sinh ra được chữ Người. bao nhiêu triệu năm Tạo Hóa mới cho Ta niềm kiêu hãnh của loài vật thông minh bậc nhất. bao nhiêu triệu năm niềm kiêu hãnh không một loài nào cướp mất xuyên qua ngàn thế kỷ xa xôi. Bao nhiêu triệu năm ta mới có được chữ Người - dẫn ta tới những tình yêu kỳ lạ - dẫn Ta tới cái căm hờn nghiệt ngã trên hành tinh này nửa trắng, nửa đen.
Ôi! Ta đã tự hào với những niềm tin. với những đam mê điên cuồng cỗ vũ. Tâm sự người lính
với những tình thương rộn ràng ghê sợ khi Ta đứng trên đỉnh núi muôn loài!
con Người con Người lúc đang bé thơ đã biết bắt kẻ khác loài về thần phục đã biết gieo vào triệu năm sự chết trong hang ngàn niên đại xa xưa. con Người con Người với tiếng cười điển hình trên lớp thú với tiếng cười biết làm nên tất cả cuộc sống khác thường trên khắp hành tinh!
II
Ôi! Ta đã mất lòng tin Ta biết bắt đầu từ trong loài ta ở Ta biết bắt đầu từ khi Ta đứng trong loài Ta, Ta nhìn rất rõ sự thật đắng cay
sự thật đảo điên sự thật ác tàn ngự trị thế gian loài vật người, loài vật thú!
sự thật thông minh sự thật ngu sy man rợ thế gian đầy những nỗi thương đau!
III
điển hình cho sự điên cuồng cấu xé lẫn nhau điển hình cho sự thù hằn khủng khiếp
là sự thật hàng tỷ Người bị giết nguyên do loài vật Người gây ra mấy ngàn đời vạn thế kỷ trôi đi loài Người cô đơn sống trong loạn lạc
loài Người cô đơn ở trong chết chóc loài Người cô đơn không có đường ra! loài Người thông minh loài Người ngu sy! để bạo chúa nghìn đời ngự trị để những cuộc sát tàn vô nghĩa lý như chứng nan y hoành hành mãi trên đời!
IV
trong cái chết thất kinh cũng có tiếng cười trong cái chết thất kinh cũng có kẻ lấy làm hàng mua bán trong cái chết thất kinh cũng có kẻ lấy làm mục đích sự sống nhuộm đồng tiền bằng máu Người rơi! loài Người ngu si và lũ chù hôi hàng niên đại đè lên mạng Người cùng khổ hàng niên đại vạn kẻ lánh đi vì sợ để ngợi ca cái ác điên cuồng!
bao nhà thơ mất hết lương tâm, bao bọn báo bồi, văn bồi làm gián điệp bao tác phẩm nghệ thuật biến thành biệt kích cuộc đời này đánh đĩ với văn chương!
V
bọn thống trị lấy ác tàn để làm "trí nhân", bọn xu thời lấy cúi luồn làm nơi thăng tiến mục đích đời là gì? khi ác tàn cần đến, chúng sẵn sàng bán hết lương tâm!
chỉ lấy một mẩu đời thôi, có bao nỗi bất công
bao nỗi oán thù khủng khiếp bao tai họa chùm lên đầu Người bao oan nghiệt hành tinh đói nghèo ly loạn đến nghìn sau!
chỉ lấy một mẩu đời thôi có ai tính hết đâu một phần triệu triệu lần cái ác
con Người con Người gớm ghiếc
bao triết gia coi khinh sự chết bao nhà thơ ca ngợi cái điên cuồng bao nhà văn bán đứng văn chương bao chính khách phỉnh phờ ngồi một nơi xui gào cổ vũ...
VI
chưa một nhà thống kê nào tính chính xác cái ác tàn hôm nay, mai sau và quá khứ. chưa một nhà nhân đạo nào nói hết sự thật trắng đen chưa có kẻ cầm quyền nào tự nhận mình là lũ ác tàn chưa có kẻ nào dám ngoảnh lại nhìn đời mình trong lốt thú!
loài Người vỹ đại làm ra những điều diệu kỳ trên trái đất
con Người cũng là kẻ bạo tàn bậc nhất đau thương nghìn đời xưa đau thương nghìn đời nay và sau những thế kỷ xa xôi...
VII
không gian, thời gian vĩnh viễn kéo dài bao tai họa loài Người còn phải chịu
bao đau thương còn đẵng đeo mãi mãi bao kẻ ác tàn đang sống phởn phơ bao con Người lương thiện chết bơ vơ bao nhiêu... mà chữ Người lại chia đều cho mọi đứa?
biết bao giờ Ta được tin được cầu mong hơn chút nữa? loài Người xóa đi cái căm ghét thù hằn loài Người xóa đi cái dai đẵng chiến tranh! để cho con Người được nhìn trời cao, đất rộng đem điều thiện trở về cuộc sống
mọi thù hằn, tàn ác sẽ tan đi! cho trái đất không còn bị cắt chia cho cuộc đời khồng còn ngu si, ác tàn bịp bợm để chỉ có con Người
con Người duy nhất trên hành tinh này tan hết màu đêm
ta mong một ngày ta có lại niềm tin ta có lại niềm tin
trong loài Ta ở thì chữ Người mới trở về với loài Ta đó!
Cao điểm chốt 280 Biên giới Việt - Lào Ngày 4 - 6 - 1973
12 - VÊ NGƯỜI LÍNH
Gửi anh Nguyễn Minh Châu
Tôi không thích ”Dấu chân người lính” (1) của anh! nó mới chỉ là dấu chân thôi. điều suy nghĩ ấy đến giờ tôi vẫn đúng. có lẽ anh và cuộc đời chấp nhận. tác phẩm bề ngoài hiện thực chiến tranh hôm nay!
Còn gì hơn khi đời có lời hay Tiểu luận của anh về “Cánh rừng già và người viết trẻ” (2) Cái tiểu luận dù né tránh đi nhiều tầng nhưng vẫn làm cho tôi hai lần vỡ lẽ hai lần quý mến anh hơn!
Người cầm bút viết về chiến tranh mà quên đi nỗi đau của người lính là bất công (3) là phản bội lại phần hy sinh khổ đau, tang thương của cuộc đời trận mạc! (4)
Người cầm bút viết về chiến tranh mà quên đi những ngày gian nan khốn cùng cực nhọc là quên đi tình thương rộng lớn của con người! (5)
Nỗi lòng anh làm xúc động tim tôi! tình tác giả cao chiều cao tác phẩm. những trang viết ngày qua còn mang tính chất cổ động nó mới chỉ là bề ngoài của hiện thực chiến tranh!
Bây giờ khi tiếng súng trên chiên trường vừa mới tạm ngưng ta lẽ nào tự chôn sâu những điều trái tim ta thường nấu nung, suy nghĩ? Ta lẽ nào? điềm nhiên nhìn cuộc chiến tranh chống Mỹ bằng ánh bồ câu ngây thơ hoài như chú học trò con!
Giải bày thật lòng biết nhìn rõ giá trị chân tính của bao sự tích anh hùng bao chiến công xô bồ làm loài người kinh ngạc là có muôn vàn cái chết còn kinh hoàng hơn cả lúc bom bay!
Tất nhiên không dễ dàng gì người viết, viết được ngay và in được ngay. cái lý lẽ của những ngày kháng chiến. song cái cần nhất mà muôn đời cấn đến là người cầm bút có lương tâm!
Tôi quý mến anh là một quân nhân. một quân nhân nào không có nỗi đau trong trận đánh dẫu trận đánh ấy ta hoàn toàn chiến thắng thì cái thất bại đang chờ trong giữa lúc mọi người cười nhìn lũ giặc tan thây!
Tôi quý mến anh là một con người một quân nhân Việt Nam thẳng ngay. một con người, một quân nhân Việt Nam không cần một phương pháp nào tráo trở. một con người, một quân nhân Việt Nam không hề biết sợ! để nói lên bao sự thật tro tàn từ trong nỗi thương đau!
Người lính như tôi một lúc chưa thể hiểu hết đâu. một lúc làm sao hiểu hết lương tâm của người chân chính song giá trị mà muôn đời cần đến là người cầm bút có lương tâm!
Bài viết của anh tuy chỉ giản đơn nhưng nó là cánh cửa mở ra cho loài người có lương tâm suy nghĩ cho loài người có lương tâm nhìn ra cuộc chiến tranh chống Mỹ với bao sự tích bi hùng!
Những ngày qua đọc anh, suy nghĩ về anh là tôi biết những điều ấy cho tôi yêu anh thêm lần nữa là tôi biết nhìn lại những suy nghĩ và cách viết của mình còn nông cạn quá trên đường chiến chinh tôi là người lính chưa đi xa.
“Người viết trẻ và cánh rừng già” tác phẩm của những ngày đánh Mỹ.
Ôi! Còn biết bao những cách nhìn đời cách tìm chân lý để tìm ra giá trị đời văn!
Qua tháng qua năm đổi máu trong chiến tranh ta mới chỉ hiểu một phấn cái chuyện đời ta đang viết tự ta mới dám nói lên sự thật mà loài người không thể nghĩ suy thay!
Cuộc chiến bộn bề của những ngày hôm nay không thể dăm năm, mười năm mình làm hết được. điều anh nói như một lời tâm huyết. giải bày cho hàng triệu người lính đang hành quân!
Mọi thế hệ sẽ trôi đi nhưng thời gian trường tồn còn lại thời gian và người lính
sẽ làm hết công việc viết văn của đời mình!
Đêm Mỹ Cương - Đường Trường Sơn – Biên giới Việt - Lào Ngày 9 tháng 11 năm 1973 Đ – H
(1) Tiểu thuyết của Nguyễn Minh Châu (2) Tiểu luận của Nguyễn Minh Châu in trên Tạp chí Văn nghệ Quân đội tháng 2 năm 1973 (3) (4) (5) Ý trong tiểu luận của Nguyễn Minh Châu
13 - HỌA SỸ VÔ DANH
Kẻ ấy phết màu vào thời gian Đỏ lam cam chàm tím… Trời xanh, đất đen chẳng ai nhắc đến!
Đồng nghiệp lắ đầu, đồng loài bưng mắt
Vâng, Có thể họ trọn đời không miếng cơm manh áo Lồng ngực hồng hoang mạc đóng băng Cái kết cục Con số không
Nhưng kẻ ấy vẫn tháng ngày như con còng biển Đông cần mẫn miệt mài phết màu lên thời gian
Biết đâu mắt trần Không nhìn ra Van gốc (*)
Hà Nội 1991 ----- (*) Họa sỹ thiên tài người Hà Lan
14 - HAI MẶT
Tốt Xấu Anh hùng Tiểu nhân
Hai mặt đời song song tồn tại
Phía trước vầng trăng Ánh sáng dịu dàng Phía sau là đêm tối kín bưng.
Cô gái cầm chiếc gương soi Thấy mình đẹp xinh Vô tình khi lật lại Những cánh hoa rực rỡ biến mất rồi. Để lại màu đen đầy trời Tràn lên mặt đất
Một ngày anh gặp em Không ngờ được Trái tim nói tiếng nói riêng
Từ đó Anh biết mình lầm Nghĩ trang đời kia Như tình yêu Hai mặt!
Hà Nội, năm 1986
15 -VỚI NGUYỄN DU
Ngày viếng mộ Cụ
Cụ là đỉnh núi cao phía xa Cháu con phải vượt Đường gian lao Bể khổ trầm luân Ai không có một lần rơi nước mắt Trước đời Kiều gặp bước Sở Khanh!
Hồng Lĩnh ơi! Bao nhêu lần con thấy Tóc thi nhân trắng xóa ngàn mây Nghĩa sinh kế hùng tâm đời là vậy (*) Hành trang con theo Cụ ngày ngày.
Cái đích thực gần Nhưng xa lắm Nẻo cội cành thăm thẳm nguồn sâu Lời thi sỹ ba trăm năm dặn lại Chữ Tâm kia vầng nhật nguyệt trên đầu!
Ghi Xuân, Hà Tình tháng 6 - 1989 ----- (*)Ý thơ Nguyễn Du: Tráng sỹ bạch đầu bi hương thiên Hùng tâm sinh kế lưỡng mang nhiên (Thơ chữ Hán Nguyễn Du)
16 - KÝ ỨC HÀ NỘI
Cuối giờ vui Đầu bạc Hồ Gươm phượng vẫn thắm bờ Tháng năm xa mảnh đời đau đáu Ta về Hà Nội Thành xưa!
Người đi Ngày không lưu giữ Chân trời đau lời hò hẹn Phố dài quên lãng xa xăm.có ta thêm lầm lỗi Điều trăm năm…
Một mình Một mình Ngày ấy Đời thực còn giấc mơ?
Chưa nên niềm vui Nỗi buồn Hò hẹn
Ta về Hà Nội Thành xưa!
Hà Nội 1989
17 - TRƯỚC TRANH MỸ NHÂN
Tôi nhìn những bức tranh mỹ nhân Treo trong phòng người tráng niên ở bên bàn làm việc. Thiếu nữ kia có một thời quá đẹp Nay thành tranh lại gặp tuổi già!
Một quảng đời trẻ trung sôi nổi trôi qua Tôi không nghĩ tình yêu đã mất Trái tim trong ngực người tráng niên chưa chắc đá chết Có việc gì đâu mà tự dối mình!
Cứ sống Và yêu đi Tình yêu tuyệt vô cùng Cái đẹp thực trong đời có thực Đừng để những ngày sống động này sinh đôi cùng bức tranh chết Chôn vùi lứa tuổi đang yêu!
Huế 1983
18 - TUỔI MỒ CÔI Tặng Trương Nam Hương
Ta trong nhau Tuổi thơ hẻm phố Dấu chân non vấp đá cuộc đời Khoảng trời xa chung chiêng ngoài cửa sổ Xanh xiết mòn năm tháng chông gai!
Tuổi mồ côi Hẻm phố mồ côi Đèn hạt lạc thắp nhức mắt đêm loãng Bát cơm chập chờn vơi hình năm tháng Đất níu dìu nhau vất vưởng vỉa hè!
Tuổi mồ côi Mơ mái phố chở che Xương Mẹ lạnh dưới mồ tấng đất lạnh Khát vọng cha giữa buị đời tung tán Câu thơ buồn Dắt tuổi thơ đi!
Ta trong nhau qua nỗi dại khờ Mưa hảo huyền lụt mắt trẻ nhỏ Nắng ảo tưởng cháy trong sách vở Chẳng thấy mình trong đoạn đời qua.
Tuổi mồ côi Thơ dắt đi xa Mới thấu hiểu nỗi đau là vô hạn Mới biết được trái tim không bụi bậm Bài hát chính mình Là tuổi mồ côi
Biên Hòa 6 - 1988
19 - GIA MA LY A (*)
gia ma ly a em đến đột ngột như vì sao lạ bất ngờ hiển hiện giữa trời khuya cao xa ngỡ ngàng trước dáng em bước qua cửa mái tóc mây nâng vầng trăng em đoan trang làm tê buốt những trái tim háo hức em dịu dàng cho những trái tim hồi sức. mỗi cử chỉ của em hơn hết vạn lời! ánh mắt em soi rõ tâm can giả dối.
em đến một phần thực đời anh một phần thực đời anh sau những lần vượt qua nhiều chặng đường mệt mỏi
họ đổi ly cho nhau để được nhắc tên người yêu mến: Thanh Thủy, Hồng Thủy, Thu Thủy, Diễm Hương, Diễm Lệ, Diễm Mi Quỳnh Thanh, Quỳnh Hương, Quỳnh Hoa… riêng anh phải xoay đổi mười ly để được một lần nhắc tên em: - giamalya!
giamalya! anh đổi đời anh cho mười bước đi để đưa rượu mời mọi người anh bước đi mười lần như thế để được một lần mời em!
Huế 1982 ----- (*) Tên nhân vật trong truyện ngắn cùng tên của nhà văn Liên Xô (cũ) Aimatop
20 - TRÁI KHÔNG CÒN MÁU CHẢY
bay lên vũ trụ mới biết trái đất cô lẻ như thế nào trong không gian điều này các nhà du hành hiểu rõ hơn ai hết!
thế mà trên trái đất lửa đốt rừng vẫn cháy ngày đêm! tiếng nổ làm núi non rạn vỡ
máu người chảy nhiều hơn cỏ
hành tinh bị ruỗng!
giá như ai cũng được một lần vào vũ trụ.
chắc trái đất không còn máu chảy! Hà Nội 10 - 1997
21 - VỀ MẸ
gần bảy nươi năm cuộc đời góa bụa của Mẹ đi qua không một ngày nào không đầy sương gió tóc Mẹ bạc dần những đêm ít ngủ nỗi lo nào cũng để về con
con thì vô tư cả lúc Mẹ buồn chưa một người con nào hiểu hết tấm lòng của Mẹ bao năm trôi qua vẫn còn thơ bé việc con làm chưa đến chốn đến nơi.
chỉ dây khoai, cây lúa thương đời Mẹ nên vụ về cho rau cho trái tay Mẹ bòng, tay Mẹ dắt bầy con qua cơn đói suốt một đời cuốc bẩm cày sâu!
còn con đã làm nên được gì đâu? tấm áo Mẹ mang sờn vai mà con chưa sắm nổi hôm nay lên đường Mẹ lại lo đùm bới vẫn bát cơm ngày mùa của Mẹ làm ra!
con đi xa gặp bãi sắn vườn cà mới thấu hiểu lòng đất nhắc nhở con hiếu thảo mẹ chỉ cần có thế để yên lòng trước lúc đi xa!
Huế 1983
22 - BUỒN
có người lấy chất liệu trong thiên nhiên làm trái tim của mình còn tôi lấy buồn làm trái tim tôi buồn hình thành nên tôi từ ánh mắt làn mi từ dáng dấp nghĩ suy
tôi chết đi vì buòn tôi sống thêm nhờ buồn!
cũng vì buồn mà tôi yêu cũng vì yêu mà tôi buồn
tôi có thể mất đi nhưng buồn tồn tại trái tim còn mãi!
Huế 1983
23 - KHOẢNG CÁCH
chẳng có khoảng cách giữa các vì sao mà ánh sáng kia không tới! nhiều vô cùng gần lại trong tầm tay nhà thiên văn có thước đo cực tiểu để đi hết không gian chiều rộng lẩn chiều dài!
thế mà em chẳng ở đâu trong thiên thể chỉ cách anh lối phố, con đường thế mà anh chưa một lần đến được dù tốc độ trái tim nhanh hơn ánh sáng hàng tỷ năm
mới biết tính anh chỉ là thoáng chốc trước tình em vĩnh viễn với thời gian
dễ dàng chi trong đời đi hết khoảng cách từ trái tim người đến trái tim tôi!
Huế 1982
24 - VIỄN VÔNG
có chàng trai ngồi trong túp lều, dơi không rá dơi, chuột không ra chuột nhưng trong lòng đầy mơ ước - nào khách văn chương rạng rỡ muôn đời, - nào vị tướng oai hùng ngay tuổi đang trai - nào một triết gia nghìn năm toả rạng - nào thiên tài về trăm loại toán bậc vỹ nhân của thế kỷ rạng ngời, chật tiếng tăm giữa muôn triệu tỷ người!
ngồi trong túp lều tranh, vách đất bị lụt vào sụt lở. vôi nhợt nhạt, thời gian loang lổ. gió gào xơ xác tranh bay!
thế mà ước mơ - những mối tình say còn ly kỳ hơn sách vở kể. những cô gái têu kiều diễm lệ, dáng ngọc ngà hơn cả thần tiên!
đời bọt bèo tay trắng đảo điên. cháu nhỏ cảm hàn không tiền mua thuốc, mẹ còm cõi chạy ăn thân già gầy guộc. nhưng cứ mơ ngày vui, cứ tưởng tượng đến một người, để cưới họ giữa Thiên Hà rực rỡ!
chưa một lần nào chịu im kiếp sên trong vỏ. nghề xưa mất rồi, đời lính long đong! áo quần mặc trong ba lô cũng thiếu.
giêng hai đến, giang sơn đói rệu.
bốn bề mưa gió như chan. đời trai cơ hàn, khốn cũng mãn kiếp!
cơn sốt rừng bầm tím thân người chưa hết nhiều chứng kinh niên tái phát lại rồi. vô vọng nhìn lên đoạn đời, tả tơi mỏng manh phận số!
chưa có ai như chàng trai đó? cứ điên cuồng mơ ước viễn vông!
27 – 11 – 1973
25 - CÁI CHẾT NGƯỜI ĐẸP
Em chết rồi. Người đẹp! Viên đạn của thế kỷ nào bắn em? Anh sững sờ giữa trái đất máu đổ. Xác em nằm trong huyền ảo xa xôi.
Không gian đen, Không gian trắng Không nói ra lời Nỗi đau trái đất kéo tang màu mây xám. Thế là vô tình Sự sống Bắt tay cái chết chia lìa!
Quân phục em mang Máu thâm sì. Nghìn năm sau em chẳng về được nữa. Dù vật chất biến hoá bảo toàn,
Dù sự sống chỉ là điều phi lý. Không gian, Thời gian Mệt mỏi trường tồn!
Anh đi trên trái đất cô đơn. Gió bấc lạnh thổi tung làn ngực nở. Xác em nằm Một hành tinh vứt bỏ. Vó ngựa trường chinh lãnh đạm dẫm qua.
Anh không thể nào viết nỗi lời thơ. Khóc em để loài người nguyền rủa! Trong vô biên Mạng em thua hạt cỏ.
Khóc em Anh phản lại Trường Tồn!
7 – 1974
MỤC LỤC
(HẾT)
DỰ PHÒNG
HỌC TIẾNG BẢN MƯỜNG
Thầy miệt xuôi lên miệt núi Đi qua trăm ngọn đèo Đi qua trăm con suối Đến bản mường học tiếng bản mường thêm!
Những âm thanh ngân lên Như tiếng mài gươm loảng xoảng Những âm thanh ngân lên Như điệu khèn hò hẹn Mùa sim về mùa hội đầu xuân
tả rơ ve – tìm rau nấu canh vin – tên bản cha pôồng – ăn sắn cha đôi – ăn cơm xà niệt – khẩu súng trường!
nghe một lần cái tai còn lạ, nghe nhiều lần quen thân!
Đi hết núi đèo Để tìm nghĩa ngữ, Đi hết ngàn nguồn để truyền con chữ
Muốn làm thầy giáo giỏi trên nương Phải biết làn trò học chữ!
Năm 1970
CÒN LẠI
Trời lạnh Phố xá ướt Mắt mờ tình nhân Sài Gòn mùa gió chướng Ai ngược dòng người quên?
Lá rụng lời từ giã Mưa rơi chối bỏ niềm tin Lạnh lùng nói điều không mắc nợ Ngọn nắng dịu mềm
Lầm lũi gió đi Lùi cùi gió đi Lỗi lầm năm tháng Tìm trong hư ảo Vô biên giữa dòng đời Mặt trời cuối phố Tấm hình bỏ rơi!
Sài Gòn 6 -1989
Đỗ Hoàng
Làng 61 (1)
Có tên quê hương làm bằng con số, cuộc chạy loạn đẻ ra vội vã. Cánh rừng đùm bọc đứa con rơi!
Làng 61 Tên em xanh màu hoa lá. Nở cho mặt đất tình thương.
Làng 61 lứa đôi được sống anh có em như đất đai có sông suối ngọt lành.
Thương ngày hạn khô Thương em vừa độ lớn Tình yêu làm bằng có, bằng cây!
Làng 61 tên em ngọn khói chiều nồng thơm bếp lửa. thắp bình yên trong cuộc chiến vừa tàn!
(1) Tên quê hương mang con số.
NHỚ THƯƠNG CÁCH TRỞ
Năm tháng xa vời Dáng hình thương thiết. Ai đem cho lòng anh nỗi nhớ? Xốn xang hoài, Cơn mưa xuống chiều nay! Ai cho anh nhắn về nơi em ở. Nỗi tâm tình qua chin tầng mây!
Giọt nước nhớ thương rơi nằng nặng, Tí tách ngoài hiên lắng gió tràn, Một lẽ thường tình trong im ắng. Bâng khuâng chiều mênh mang!
Xa xôi lắm Một giờ vui gặp gỡ. Mơ màng qua năm tháng lạnh mây trời. Mưa ơi mưa! Hãy bay về phía ấy. Nơi vườn xuân em ở sắc đừng phai!
Tà áo đen em mặc buổi nào. Vẫn còn đây ảnh hình thương mến. Cháy lòng anh bao điều thầm kín. Trong chiều mưa, anh luôn nhớ về em!
Giá như ngày qua em đừng để tơ vương. Về một người con trai xa xôi nào đó nữa. Thì dù anh có đi cùng trời, cuối bể, Vẫn trở về tìm em hỡi, em thương!
Mưa vẫn rơi rơi, Gió vẫn vương buồn. Lòng lại nhớ một mối tình dang dở. Năm tháng ơi! Còn bao cách trở. Anh trông hoài giọt nắng cuối trời xa!
Cao điểm chốt 280 25 – 7 – 1973
EM HÃY QUÊN
Thời gian đã phai màu trên áo linh, Cuộc đời buồn như mây xám ngày đông. Anh có níu gì đâu em thương mến. Mà làm cho em phải bận riêng lòng!
Gió uể oải giữa chiều ngây dại nắng, Mưa vật vờ bên chum liễu mổ côi, Thân cây đứng trong u buồn vứng lặng. Nụ cưỡi xinh rồi cũng hoá xa xôi! Anh chẳng biết đời mình ra sao nữa? Trái tim đau huỷ hoại cả tâm hồn. Ngày hành quân đắm chìm trong vất vả Héo dần hồn khắc khoải phút yêu đương.
Em đang sống những ngày vui mới mẻ, Những mùa tươi rạng rỡ phía chân trời. Em chớ để nỗi lòng em chạm phải Một chút buồn vô cớ dễ làm phai!
Em cứ nuôi ước mơ đời em sống. Đứng quay về kỷ niệm dễ buồn đau. Em chớ để chút tình thương thơ ấu. Nói với em bằng tiếng nói ngọt ngào.
Lúc nào đó em còn lưu kỷ niệm. Là em còn mang lấy những hờn riêng. Lúc nào đó em còn niu vương vấn. Là em còn khắc khoải giữa đêm đen!
Anh hành quân qua những lề đời chật hẹp. Nắng phai màu quân phục trái tim anh. Và em ạ ! Em đừng thương tưởng tiếc. Một con người trong đời lính chiến chinh!
Đầu tháng 6 năm 1973
CÔNG VIỆC BÌNH THƯỜNG CỦA NGƯỜI LÍNH HÔM NAY
Mồ hôi thấm ướt ba lô con cóc, Cơn khát khô người khi vượt đồi tranh. Ước chừ đây tìm ra bát nước. Ngoài ra không còn ước gì thêm!
Qua bãi B52 Cảnh vật hoang tàn. Ai cũng rợn người khi tiếng máy bay vọng đến! Hồi hộp vô cùng người bạn sát người tôi.
Lạ lùng sao ta quên khát mất rồi. Vất nhành dâu bên đường vượt dốc. Và cũng quên đi phút giấy nặng nhọc. Quên đi cái gì suy tính lo toan.
Phía sau lưng là đồng bằng màu xanh. Ai cũng mong ngày về quê mẹ. Ở nơi đó có ước mơ thưở bé, Cho ta lên đường với một niềm tin1
Cái khát cái vui, Đời lính thường tình. Nó cũng quen đi như tiếng bom, tiếng đạn. Khổ lắm đấy, chẳng khi nào nghĩ đến. Hết mệt rồi, cười biết mấy là thương!
Một tháng ba lần ta chuyển gạo lên. Qua bãi B52, qua vùng địch giữ. Ta ở chốt thêm nhiều năm tháng nữa. Bằng những công việc bình thường giản dị hôm nay!
1972
NHÀN
được phút nào chơi cho hay phút ấy, trên đời này mình còn ra thớ chi bao ước mơ thành viễn vông uổng phí sinh mạng mình như cọng rác vứt đi!
nghèo không có tiền mua rượu, nghèo không có áo diện sang nghèo không tìm đâu ra gái! thì trên đường ngơ ngẫn lang thang!
đi đi anh đi qua xóm Đông, ở nới đó đày thơ tình ái, ở nơi đó với bao nhiêu cô gái có chồng rồi nơi ngõ đứng trông ra!
đi anh đi qua xóm Hà đi cho hết đoạn đường đá sỏi đi cho hết khoảng không gió bụi, tìm đời buồn của những khách tình si!
đời mờ đi làm nên được gì? buổi nhàn hạ như sao băng chạy được phút nào chơi cho hay phut ấy
đi đi anh…
27 – 12 – 1973
QUÊN
Rồi người ta sẽ quên tất cả, Chuyện những gì hôm nay đời còn cổ động rùm beng. Rồi người ta sẽ vất vào một xó. Cả cái thế giới này đảo điên!
Ta chán ngán những vần thơ mòn vẹt Những tình cảm chà nghiền còn hơn thớt cối xay Ta căm giận những phương nói phét. Xui loài người chém giết chẳng ghê tay!
Đọc làm gì nhiều Nhớ làm gì nhiều. Những dòng chữ, những trang sách bụi bậm, Những dòng chữ, những trang sách đảo lộn đời đen trắng Phận số, kiếp đời, hạt bụi tro than!
Gửi lòng mình vào nơi dâu? Khi trên đời này còn cảnh ngỗn ngng người chém. giết. Gửi trái tim mình vào nới đâu? Ích gì thơ này cho ai mà ham viết?
Như đã hết Một thời mơ ước cao xa, Như đã diệt Một đời thơ đã chết Thế giới này buồn Theo chiều gió Cuốn trôi đi!
Rồi lịch sử sẽ quên tất cả Chuyện cuộc đời vặt vãnh hôm nay Rồi người ta sẽ vứt vào một xó Cả cái thế giới chiến tranh này đảo điên!
25 – 2 – 1974
NỖI ĐAU TRONG LOÀI TA Ở
Con người còn giết nhau kinh khủng lắm. Trên hành tinh này máu thắm luôn rơi! Những khoảng rừng lô nhô xương trắng, Những đồng hoang rờn rợn sọ người!
Cái chết bây giờ không được lành nguyên. Không chỉ giản đơn đầu lìa khỏi cổ Không chỉ lặng im xuôi tay xuống mộ Cái chết bây giờ Chết lại lần hai!
Cái chết muôn đời Thảm hoạ nguồn vui. Mặt đất vô cũng trào lên nức nở. Đêm rùng rợn kinh hoàng dây bom nổ. Ngày điên cuồn gầm rú máy bay ma!
Văn inh làm chi? Những thế kỷ trôi đi Loài người không cản được đường gươ, ,úi kiếm. Văn minh làm chi? Bao thế hệ xót xa. Nơm nớp lo âu, đói nghèo, chết chóc mạng sống!
Con người thù hằn lẫn nhau Nỗi thù hằn điên dại. Con người căm hờn lẫn nhau Cái hờn căm quỷ quái. Lương tâm nào lại đổi trắng thay đen!
Ngọn lứa âc tàn ngự trị trong tim nghìn thế kỷ lại thắp lên. Cái oán sự thù nghìn đời nay lại đổ lên đầu nhân loại, Biết bao nhiêu bộ óc siêu việt cũ mèm lại cuồng điên. Để cái chết vạn sinh linh lúc nào cũng luôn luôn mới
Tỷ tỷ vòng quay trái đất quanh mặt trời triệu triệu đời vẫn không thay đổi. Vì không sớm nào không có mặt trời lên, Vì không có sớm nào không có bình minh đẹp. Thế mà không có sớm nào lại vằng giọng gươm đao và tiếng kêu của người bị giết. Thiên nhiên vô tri trước sự huỷ diệt của muôn loài.
Khi sự chém giết đã nâng lên thành nghệ thuật trên đời. Bọn đao phủ tìm ra thú vui của bầy đao phủ. Con người mặt thú vẫn lấy ác tàn ngự trị. Trái đât không vượt ra ngoài khuôn hình của một cái đầu lâu!
Có gì kinh hoàng hơn con người có bộ óc thú đã ăn sâu. Con người cái loài thú tệ tàn nhất trong các loài thú. Lòng từ thiệncũng chỉ là tấm bia bọt bèo luôn bị bắn vỡ, Biết bao giọt má người bây giờ đã trắng xoá màu vôi! Con người ác tàn bậc nhất trong muôn triệu loài Sáng tạo ra vũ khí giết người làm gì mà sáng tạo? Khi trên địa cầu hang ngàyvẫn thom thóp bom rơi, Và cả thảm thê những hình hài vấy máu.
Nỗi đau trong loài ta ở Nỗi đau tỷ năm! Người linhhiểu giá máu mình đã mất. Nỗ đau chiến tranh Nỗi đau bậc nhất! Tiếng nổ của viên đạn kia như tiếng nổ trái tim!
Ngày 4 – 5 – 1`973
VÔ ĐỀ
Rời quân ngũ Ta trở về làng cũ, Vái lạy đằng sau xương cốt anh em. Kẻ sống và người chết Trên cõi đời này chưa biết ai hơn! Ta về Tài bắn cối không nơi nào dùng đến Với vẻ oai hùng của cách cầm súng Cũng không cứu nỗi ta ra khỏi đói nghèo!
1976
ĐÁM CƯỚI
Đám cưới hôm nay Trăm nàng tiên Trăm nàng tiêu Dung nhan người ngọc khuynh thành Giá mà cho tôi yêu được hết Tôi sẽ cầu trời cho trái đất Xuân!
Hát đi em Hát đi em Em lên cho mọi người xem Em lên cho nghìn đời khao khát
Tôi đi lại như con gà trống say tinh Tay tôi rung rung Đầu tôi ngất ngưỡng Men nồng nào đốt tim tôi say?
Tôi cất tiếng gáy vang sung sướng1
Đámcưới hôm nay nhieeuftieen đến vậy Cho tôi được yêu Cho tôi được yêu Người đẹp nhất!
Mùa cưới Hà Nội đông 1989
TÔI
Chỉ mình tôi Biết tôi là xấu Khi tôi đơn lẻ giữa bao người Ai khen tôi kẻ kia không thành thật Bởi vì tôi Biết rất rõ về tôi!
Chỉ mình tôi Biết tôi là tốt Khi tôi tồn tại giữa cõi đời Ai chê tôi Họ không chân thực Bởi tôi biết rất rõ về tôi!
Hà Nội, năm 1986
NGÔI SAO CÔ ĐƠN
Cuối trời xa Có ngôi sao cô đơn Lặng im ai biết Dấu nỗi buồn thẩm sâu! Đường trần không dễ gì đến được Tình yêu Làm năm tháng phai màu!
Ngôi sao cô đơn Mang nỗi buồn vũ trụ Ai đem trái tim đặt cuối gầm trời? Hang tỷ năm ngôi sao lay lắt sống Hang tỷ năm dấu trong ngực trái tim yêu.
Rồi một ngày tia sáng đến mắt em Em mơi biết trái đất còn tồn tại
Em có buồn trái tim bốc cháy Trên con đường vô hạn đến cùng em!
Hà Nội, năm 1986
TÔI
Chỉ mình tôi Biết tôi là xấu Khi tôi đơn lẻ giữa bao người Ai khen tôi kẻ kia không thành thật Bởi vì tôi Biết rất rõ về tôi!
Chỉ mình tôi Biết tôi là tốt Khi tôi tồn tại giữa cõi đời Ai chê tôi Họ không chân thực Bởi tôi biết rất rõ về tôi!
Hà Nội, năm 1986
NGÔI SAO CÔ ĐƠN
Cuối trời xa Có ngôi sao cô đơn Lặng im ai biết Dấu nỗi buồn thẩm sâu! Đường trần không dễ gì đến được Tình yêu Làm năm tháng phai màu!
Ngôi sao cô đơn Mang nỗi buồn vũ trụ Ai đem trái tim đặt cuối gầm trời? Hang tỷ năm ngôi sao lay lắt sống Hang tỷ năm dấu trong ngực trái tim yêu.
Rồi một ngày tia sáng đến mắt em Em mơi biết trái đất còn tồn tại
Em có buồn trái tim bốc cháy Trên con đường vô hạn đến cùng em!
Hà Nội, năm 1986
TÔI
Chỉ mình tôi Biết tôi là xấu Khi tôi đơn lẻ giữa bao người Ai khen tôi kẻ kia không thành thật Bởi vì tôi Biết rất rõ về tôi!
Chỉ mình tôi Biết tôi là tốt Khi tôi tồn tại giữa cõi đời Ai chê tôi Họ không chân thực Bởi tôi biết rất rõ về tôi!
Hà Nội, năm 1986
NGÔI SAO CÔ ĐƠN
Cuối trời xa Có ngôi sao cô đơn Lặng im ai biết Dấu nỗi buồn thẩm sâu! Đường trần không dễ gì đến được Tình yêu Làm năm tháng phai màu!
Ngôi sao cô đơn Mang nỗi buồn vũ trụ Ai đem trái tim đặt cuối gầm trời? Hang tỷ năm ngôi sao lay lắt sống Hang tỷ năm dấu trong ngực trái tim yêu.
Rồi một ngày tia sáng đến mắt em Em mơi biết trái đất còn tồn tại
Em có buồn trái tim bốc cháy Trên con đường vô hạn đến cùng em!
Hà Nội, năm 1986
16 -TÊN EM
Anh mê em Tháng ngày làm kẻ khác Đến khóc cũng chẳng ai tin Mắt dại điên Phút giây em ảo giác Đầu mù đi thương nhớ không quên!
Anh tạ từ lời em khuyên bảo Phật hay là Chúa cũng thành tâm Anh khuyết tật đời thường phủi áo
Nên lúc này còn lại Tên em!
Hà Nội 1989
17 - NHƯ THẾ
Với những giờ, những tháng, những năm Tôi như cây thánh giá Nằm giữa ngã tư đường phố Dấu gió mưa lạnh lẽo giẫm lên. Bên nẻo đời sấp ngửa lãng quên Ròng ròng máu rỏ Bầm bầm ngọn cỏ Đau đáu nhìn tấm hình Thiên Chúa Đón đinh trên thân thể của mình.
Phiêu dạt nghìn năm sấp ngửa niềm tin Phiêu dạt nghìn năm mơ thánh đường cao cả Trong bàn tay phước lành gạt lệ Cho bao lứa đôi lưu lạc hợp hôn.
Phút cuối cùng với tháng với năm Tôi là cây thánh giá Giữa bãi tha ma làm mộ chí Cho vạn sinh linh lên Thiên Đường
Hà Nội 1989
16 -TÊN EM
Anh mê em Tháng ngày làm kẻ khác Đến khóc cũng chẳng ai tin Mắt dại điên Phút giây em ảo giác Đầu mù đi thương nhớ không quên!
Anh tạ từ lời em khuyên bảo Phật hay là Chúa cũng thành tâm Anh khuyết tật đời thường phủi áo
Nên lúc này còn lại Tên em!
Hà Nội 1989
17 - NHƯ THẾ
Với những giờ, những tháng, những năm Tôi như cây thánh giá Nằm giữa ngã tư đường phố Dấu gió mưa lạnh lẽo giẫm lên. Bên nẻo đời sấp ngửa lãng quên Ròng ròng máu rỏ Bầm bầm ngọn cỏ Đau đáu nhìn tấm hình Thiên Chúa Đón đinh trên than thẻ của mình.
Phiêu dạt nghìn năm sấp ngửa niềm tin Phiêu dạt nghìn năm mơ thánh đường cao cả Trong bàn tay phước lành gạt lệ Cho bao lứa đôi lưu lạc hợp hôn.
Phút cuối cùng với tháng với năm Tôi là cây thánh giá Giữa bãi tha ma làm mộ chí Cho vạn sinh linh lên Thiên Đường
Hà Nội 1989
20 - TIỀN ĐỊNH
Tôi là tôi Tôi chẳng hiểu về tôi Thì làm sao Tôi hiểu ra trời đất Những tháng ngày đã qua quả thật Tôi là kẻ mộng du gan sứa miệng hùm!
Không chỉ con người Vũ trụ cũng cô đơn Khi ngửa mặt nhìn lên ngàn tinh tú Những khoảng sáng lẻ loi, những Thiên Hà rạn vỡ Trước vô biên vĩnh cửu trường sinh!
Đã có ai tự ngoảnh lại nhìn mình? Để thấy hết cái hư vô như tiền định Có phải chăng? Trường đời và số mệnh Đã báo cho ta khi mới hạt hồng cầu!
Nam Bộ 2-10-1988
20 - TIỀN ĐỊNH
Tôi là tôi Tôi chẳng hiểu về tôi Thì làm sao Tôi hiểu ra trời đất Những tháng ngày đã qua quả thật Tôi là kẻ mộng du gan sứa miệng hùm!
Không chỉ con người Vũ trụ cũng cô đơn Khi ngửa mặt nhìn lên ngàn tinh tú Những khoảng sáng lẻ loi, những Thiên Hà rạn vỡ Trước vô biên vĩnh cửu trường sinh!
Đã có ai tự ngoảnh lại nhìn mình? Để thấy hết cái hư vô như tiền định Có phải chăng? Trường đời và số mệnh Đã báo cho ta khi mới hạt hồng cầu!
Nam Bộ 2-10-1988
20 - TIỀN ĐỊNH
Tôi là tôi Tôi chẳng hiểu về tôi Thì làm sao Tôi hiểu ra trời đất Những tháng ngày đã qua quả thật Tôi là kẻ mộng du gan sứa miệng hùm!
Không chỉ con người Vũ trụ cũng cô đơn Khi ngửa mặt nhìn lên ngàn tinh tú Những khoảng sáng lẻ loi, những Thiên Hà rạn vỡ Trước vô biên vĩnh cửu trường sinh!
Đã có ai tự ngoảnh lại nhìn mình? Để thấy hết cái hư vô như tiền định Có phải chăng? Trường đời và số mệnh Đã báo cho ta khi mới hạt hồng cầu!
Nam Bộ 2-10-1988
20 - TIỀN ĐỊNH
Tôi là tôi Tôi chẳng hiểu về tôi Thì làm sao Tôi hiểu ra trời đất Những tháng ngày đã qua quả thật Tôi là kẻ mộng du gan sứa miệng hùm!
Không chỉ con người Vũ trụ cũng cô đơn Khi ngửa mặt nhìn lên ngàn tinh tú Những khoảng sáng lẻ loi, những Thiên Hà rạn vỡ Trước vô biên vĩnh cửu trường sinh!
Đã có ai tự ngoảnh lại nhìn mình? Để thấy hết cái hư vô như tiền định Có phải chăng? Trường đời và số mệnh Đã báo cho ta khi mới hạt hồng cầu!
Chỉ có điều tháng ngày an ủi Tấm lòng tôi Không phải thế Lâu rồi!
Huế 1-2-1986
23 - NGÔI SAO ĐI HOANG
Đêm đêm Khi bầu trời đã ngủ Tôi một minh trong cõi cô liêu Bất chợt gặp Thế gian ơi Có thật Một ngôi sao đi hoang Một ngôi sao đi hoang không định hướng Áo hở lưng trần dính cỏ rơm Trên đồng nội kiết sức lạc bước
Tôi vu vơ thương Tôi vu vơ buồn
Như mặt đát chóng mặt Một ngôi sao đi hoang lạc hướng không về!