Nhặt từ bùn Bông sen trắng, bông sen hồng Hương thơm nghìn năm!
Nhặt từ bùn Hòn than đen nhánh ánh trời Mà cánh rừng đại ngàn còn in dấu vết Biết đốt những mùa đông Sưởi nồng trái đất
– DO HOANG
NHẶT TỪ BÙN
Nhặt từ bùn Bông sen trắng, bông sen hồng Hương thơm nghìn năm!
Nhặt từ bùn Hòn than đen nhánh ánh trời Mà cánh rừng đại ngàn còn in dấu vết Biết đốt những mùa đông Sưởi nồng trái đất
Nhặt từ bùn Hạt thóc Nằm trong tối đen hơn trăm triệu năm Đến hôm nay qua hơi bàn tay người lại mọc Cho mùa màng thêm hạt Như tinh yêu ủ chin bất ngờ
Và cũng bất ngờ Nhặt từ bùn câu thơ Thời gian không hóa thạch!
Huế 1982
NGỦ QUÊN
Không có mặt trời Trái đất ngủ quên Trong triệu năm băng giá
Không có con thuyền Dòng sông Ngủ quên Và tự xóa mình khi về biển cả!
Không có người đi Con đường Ngủ quên Và cũng vào cây cỏ!
Không có tình yêu Trái tim ngủ quên
Bao lứa đôi Hóa đá!
Huế 1982
Đỗ Hoàng
PHÚT EM QUA
Mỗi chiều Mỗi sớm em qua Như tia nắng xanh như ngôi sao bạc Trai tim tôi Bị mũi tên Ê rốt (*) Đam mê này Ai gỡ cho ra? Tôi biến thành con bò vàng đưa em ra đảo Thành hạt mưa ái tình lần mò xuống hang sâu Cái phút em qua Thơ tôi không là mộng ảo Cái phút em qua Tôi là mối tình đầu!
Em đi giữa phố chiều nay Dịu dàng như mầm tơ mới nhú Tiếng chân em ấm lại tim tôi băng giá Cỏ cây yêu đời Cây cỏ thêm hai lần. Nếu một ngày không ra phố trông em Ngày ấy chỉ còn một nửa
Tôi biết đời tôi đáng sống Phút đời thường Có em qua!
Huế 1983 Đ - H
(*) Tích thần thoại Hy lạp
EM VÀ RƯỢU
Ruợu là em Để tôi say mãi
Tôi đi ngược dòng đời Có kẻ thóc mách bảo tôi
Mày nhúng hơi men – mày chết
Thuốc độc đấy - mày chưa biết.
Tuổi còn xanh – xa lánh đi!
Tôi vẫn để ngoài tai Mặc lời oán hờn.
Em là hổ (*) Người xưa còn yêu! Em là rượu Ai mà cầm được! Tôi yêu em Không một phú ngại ngần!
Tôi uống em Uống luôn cả ánh mắt say Em chẳng ngả nghiêng Mà tôi thì nghiêng ngả.
Em vĩnh hằng muôn thế kỷ Tôi thì một kiếp say thoáng qua!
Huế 1983
(*) Tích trong truyện cổ tích Việt Nam
CHẤP NHẬN
Đấy là khi Em nhận ra trái tim mang vết chém Dấu lọc lừa của kẻ bán buôn Sự chia ly ấy Làm năm tháng đau buồn
Em sẽ sống trăm năm cô đơn Trăm năm cô đơn không tìm phương trời nào nữa Nếu trái đất này Mang trái tim như thế!
Huế 1 – 9 – 1984
MỘT NGÀY
Một giờ có em Anh có một ngày tuyệt đẹp Hai mươi bốn giờ đi qua Anh có hai mươi bốn ngày tuyệt đẹp
Anh say mê ánh mắt em Như mặt trời say mê trái đất Tự đốt thân mình Thắp sáng đêm đen!
Một tháng Một năm Một đời Anh triệu ngày tuyệt đẹp
Nếu anh cứ chờ đợi cho trái đất quay một vòng quanh mình nặng trĩu để tính vào đêm có được một ngày Thì Thiên Hà này sẽ rất ngắn ngủi Như đời sống thực của phút giây!
Huê 1983
Đỗ Hoàng
TRÊN ĐÔI CÁNH THIÊN NGA
Không gian quanh em như làm bằng tơ Âm thanh quanh em Êm như thơ! Cuộc sống bừng lên theo vũ điệu Em thành thiên nga bay lên trời.
Những ngôn ngữ cuộn sôi cánh núa Tiếng xiết lăn của bắp thịt làn da Tiếng của sợi tóc nói trong hơi thở Khoảng trời tình yêu bên em lướt qua!
Khi không gian tưởng như ngừng trôi Khi thời gian rắn lại Màu cánh tiên áo em trẻ mãi muôn đời Em dâng tấm ngực trần chặn bão dông ùn tới Để cuộc sống thanh bình theo vũ khúc chơi vơi…
Mơ hay thực? giữa bến bờ lẩn lộn Thiên nga hiền hóa thân chính là em. Nghìn đôi mắt trông theo dáng đứng Lúc cánh tay mềm lướt gió bay lên.
Sự ngạc nhiên này không danh riiêng cho anh Em hiện ra làm đời khác lạ Tình yêu là ngọn lửa Ngôn ngữ làn da tiếng nói lại gần
Em chinh phục tầm cao Chưa dễ ai đạt tới Bằng sự dịu dàng như lụa, như nhung. Chân trời xa muôn đời vẫy gọi Cuộc sống ơi Phía ấy vô cùng!
Huế 1983
SIÊU SAO & MỸ NHÂN
Gửi Platini
Như anh Thế là viên mãn Dù kết cục Mecico 86 buồn thảm Dù chính anh đá quá penanti ra ngoài. Bao mỹ nhân hành tinh ôm mặt khóc Ngực vỡ quả bong tròn!
Thật ra chẳng dễ dàng Tạo dựng được như anh Nước mắt mỹ nhân Minh chứng cho một tình yêu tuyệt đỉnh sáng trong Cái chiến bại đăng quang vương miện1
Hà Nội, Mùa wordcup 1986
KHÁCH TRỌ
Chiều nay ta làm khách trọ Thấy máu mình rớt xuống hoàng hôn Chiều nay Ta làm kiếp chó Lang thang khắp nẻo cô hồn
Ta lạc giữa bầy đời vô nghĩa Lãng du, gái điếm giết người Lục súc tranh công, tục tằn trần thế Chết sống xô nhau chém nát cuộc đời!
Không đạo đức Không học hành Không nghề Không nghiệp Không quê hương , bè bạn người thân Nhuộm trái tim mình bằng màu đen a xit Khuôn mặt cuộc đời gậm nhấm ngày đêm.
Thân xác với linh hồn không gìn giữ Khi ngược xuôi góc hẽm đô thành Nỗi hoang trống nghèo hèn xa xứ Ta bụi đời Ta hạt cát bỏ quên!
Ta muốn tru Muốn gào vài ba tiếng Bớt trống tranh ngày lạnh mưa dầm Muốn lưu lại tiếng của con chó chết Đánh thức lòng bao lủ mù câm!
Chiều lẻ loi mưa tơi tả xuống Ta là khách trọ quán đời Bao kiếp sống con vờ ai biết đến Gã bụi đời lang bạt ấy là tôi!