Kiều Thơ (tiếp theo)

Thứ bảy - 18/01/2020 22:51
Chương ba
Hội Đạp Thanh

85- Ngày xuân lặng lẽ lần sang.
Tháng ba vẫn có mai vàng sắc tươi.
Đạp Thanh hội rộn chân trời.(40)
Thanh minh cây cỏ tốt tươi lạ thường.
Tưng bừng nội ngoại gia Vương,
90- Áo quần, xe kiệu lên đường du xuân.
Kiều Thơ (tiếp theo)
Chương ba
 Hội Đạp Thanh

85- Ngày xuân lặng lẽ lần sang.
Tháng ba vẫn có mai vàng sắc tươi.
Đạp Thanh hội rộn chân trời.(40)
Thanh minh cây cỏ tốt tươi lạ thường.
Tưng bừng nội ngoại gia Vương,
90- Áo quần, xe kiệu lên đường du xuân.
Chị em họ mạc xa gần,
Sắm sanh lễ bái mộ phần tổ tiên.
Hương hoa, vàng mã giấy tiền,
Thời trân ngũ quả trong miền đem ra.(41)
95- Ngựa xe rầm rập sao sa,
Áo quần, vàng ngọc, lụa là đua chen.
Người người lớp lớp như nen. (42)
Rẽ cây, nghiêng cỏ mới len chân vào.
Suối sông, gò đống, đồi cao
100- Khói hương cầu nguyện lạy trao cửu tuyền.
Hội hè, lễ lạc tình duyên
Mênh mang sông bến ghe thuyền về thăm.
Biết đâu nên nghĩa trăm năm
Mộng mơ mong muốn nhìn đăm đắm người!
105- Mung lung chiều muộn xuống rồi
Chị em men lối gò đồi bước ra.
Nhác trông nấm mộ hoang tà,
Cỏ dày ngập lối, đất sà mấy phân.
Hai Kiều thao thiết tần ngần.
110- Trên đầu mây cuộn, dưới chân bụi mờ.
Lòng riêng trăm mối ngẩn ngơ
Nơi thì đầm ấm, nơi sơ sài này
Kiều nương tay nắm chặt tay,
Bước lên khẽ nhíu ánh mày hỏi Vương:
115- “Rằng trong xuân tiết sắc hường
Đâu đâu mộ chí cũng hương khói nhiều,
Mà đây xơ xác phiêu diêu
Lèo tèo cỏ rả, liêu xiêu lá vàng.
Ngổn ngang đất đá tro than
120- Nguyên do đâu để hoang tàn thế kia?
Vương rằng: “Mộ của ca nhi, (43)
Đạm Tiên một thuở xuân thì nổi danh!(44)
Sắc tài sánh Trác Văn Quân, (45)
Phòng loan tài tử văn nhân dập dìu.
125- Nào ngờ mệnh bạc hẩm hiu
Như hoa sớm nở chưa chiều đã tan.
Gặp ngay mụ chủ tệ tàn.(46)
Toan đêm vứt xác của nàng ngoài sông.
May sao có khách rộng lòng,
130- Từng mê tài sắc mơ mòng Đạm Tiên
Vừa khi bến mới gặp thuyền (47)
Nghe tin khóc lóc đảo điên dặm trường:
“Hỡi ôi!  Người ngọc nghìn thương,
Vô duyên không được với nường đổi trao,
135- Thôi thì có chút hầu bao,
Giúp nàng yên ấm đi vào vĩnh an.
                     Sát chi nắm đất, áo quan
Nhờ người xuống huyệt cho nàng ấm yên
Kiếp này đã lỡ vô duyên, (48)
140- Thì xin đền đáp cho tuyền kiếp sau!
Trải bao mưa nắng nhạt màu
Nấm mồ vô chủ lách lau đượm buồn!



Chương bốn 
Lưu Đạm Tiên

Kiều nghe câu chuyện tang thương.
Nỗi nàng xưa cũng như đương nỗi mình.
145- Bần thần trong phút lặng im,
Nước mắt dàn dụa từ tim ứa về
Còn duyên, còn kẻ si mê,
Buồn thay khuất núi tái tê phận bồng.(49)
Đất dày, trời thẳm hay không?
150- Thương cho một kiếp má hồng trêu ngươi!
Sống làm vợ khắp vạn người,
Chết rồi nấm đất mồ côi không chồng!
Trách ai chằn chặn hương nồng,
Trách ai mê đắm đèn lồng đêm đêm.(50)
155-Trách ai bạc bẽo lãng quên,
Quanh năm sương khói lạnh trên cô mồ! (51)
Giờ không có kẻ ra vô,
Muôn năm một nấm cỏ khô ven đường.
Em xin thắp chị nén hương,
160- Gọi là tỏ chút tình thương muộn màng.
Thành tâm một tấm lòng vàng,
Buổi đầu gặp gỡ lỡ làng vô duyên.
Lưu Đạm Tiên! Lưu Đạm Tiên,
Em cầu mong dưới cửu tuyền biết cho! (52)
165- Suối vàng còn lắm con đò,
Cũng chờ em đó để dò nông sâu."
Lặng im khấn vái hồi lâu.
Chấp tay vái lạy, cúi đầu bước ra.
Mênh mang trong bóng chiều tà,
170- Lau lách lay gió, sao sa mé trời.
Đạm Tiên ơi! Đạm Tiên ơi!
Em xin tặng chị mấy lời tình thâm.:
“Sắc tài chẳng có tri âm, (53)
Buốt lòng thăm viếng, lệ thầm xót xa! (54)
175- Chăn đơn lạnh lẽo bóng ngà, (55)
Trải bao gió bụi nhạt nhoà gương trong. (56)
Bùn nhơ vầy bẩn ngọc hồng! (57)
Tuyết mai trắng xoá tên không tỏ bày. (58)
Chỉ em cùng chị hôm nay, (59)
180- Xin dâng một chén rượu cay đượm nồng!”
Đề bài thơ cổ vừa xong.
Kiều càng tức tưởi nỗi lòng xốn xang.
Tự dâng nước mắt hai hàng,
Giọt rơi nối giọt lên làn cỏ xanh.
185- Như chưa tỏ hết cội cành,
Như chưa tỏ hết ngọn ngành người xưa.
Thấy Kiều ngẩn ngẩn ngơ ngơ,
Vân rằng: “Chị có bao giờ thế kia,
Thừa công khóc mướn làm gì
190- Vô duyên nước mắt đầm đìa cho ai?”
Kiều rằng: “Những bậc sắc tài,
Danh thơm, trời chẳng cho dài ngày xuân.
Cuộc vui chưa được vài tuần,
Nấm mồ vô chủ chẳng thân thế mà.
195- Đạm Tiên lạc nẻo xướng ca,
Thuyền nàng đi trước, thuyền ta theo vào!
Biết làm sao! Hiểu làm sao !
Cái điều bạc mệnh biết bao luỵ vì!
Chiêu Quân, Điêu Thuyền, Quý Phi…(60)
200- Có ai chung thuỷ cùng đi với mình?
Mỹ nhân sau trước luỵ tình,
Sắc tài kim cổ di hình như nhau.
Phận bèo nghĩ đến mà đau.
Người xưa như thế mình sau khác gì!”
205- Quan rằng: “Chị quá sầu bi!
Xác phàm, thần khẩu lắm khi ứng liền (61)
Sá chi kỹ nữ Đạm Tiên
Mà làm cho chị ưu phiền tâm can.
Ở đây âm khí hỗn mang,
210- Đường về xa ngái chiều tàn đến nơi.”
Kiều rằng: “Hẵng hượm em ơi.
Chị xin vái một vài lời người xa.
Trên đời những đấng tài hoa
Tinh anh bất tử như là sao trăng”.
215- Nói rồi nàng lại xăm xăm,
Hướng về phần mộ rẽ băng cỏ dày.
“Đạm Tiên! Chị hỡi có hay?
Em từ tạ chị giờ nay cuối chiều.
Nếu tình chị có thương yêu,
220- Thì em mong chị dáng kiều hiện lên.
Xin đừng phụ tấm lòng em,
Em đang chờ chị ở bên cõi đời!”
Lạ thay khấn chửa dứt lời
Một cơn lốc xoáy bời bời rung cây
225- Nền trời u ám che mây
Gió quay ba lượt vòng quây lấy nàng.
Hoảng hồn Vân níu Vương Quan
Hai người bước tới giục nàng kíp ra.
Quan rằng: “Em đã bảo mà,
230- Ở đây ám khí chiều tà hoang vu.
Ngoài tai gió bụi mịt mù
Chị còn nấn ná chần chừ làm chi!”
Kiều rằng: “Em chẳng hiểu gì,
Không nhìn con gió lạ kỳ thế sao?
235- Đạm Tiên hiển hiện linh hào.
Để cho chị biết thế nào tình thâm.
Dễ gì tìm được tri âm
Sắc tài bất tử phải khâm phục tài.
Thơ từ chị có đôi bài
240-  Chị xin từ giã nỗi lai láng này.”
Quan rằng: “Chị thực là hay,
Cái điều mê tín xưa nay dễ lừa.
Linh thiêng sao chẳng dạ thưa,
Để cho mộ chí nắng mưa dãi dầu!”
245- Kiều rằng: “Phải thấu nông sâu,
Tinh thần trác tuyệt từ lâu vĩnh hằng,
Anh linh sáng tựa sao băng
Khi trên ngọn có, khi thăng Thiên Hà.”
Quan rằng : “Tin chi người ta,
250- Nhưng mà nể chị hồn ma nặng tình.
Đạm Tiên quả thật hiển linh,
Dấu giày người ngọc rõ in quanh bờ”.
Vân, Quan trông thấy sững sờ,
Mặt tai tái tím, mắt mờ lạnh run.
255- Kiều nương không chút ngại ngùng
Lâng lâng thi tứ bừng bừng trào tuôn.
Tình thơ như suối, như nguồn
Rút  trâm làm bút viết luôn mấy lời:
“Gió tây tơi táp bời bời, (62)
260-Nát tan cây cỏ chẳng vơi mối sầu.
Ngậm hờn, oán tủi, oan sâu (63)
Thê lương nguồn cội, rầu rầu nhớ nhung! (64)
Oanh vờn chấp chới mông lung,(65)
Bóng chiều cánh hạc ngại ngùng về mau. (66)
265- Hương hồn còn mãi muôn sau, (67)
Gót tiên, dáng ngọc in màu rêu phong!”(68)
Thơ Kiều ứng tác vừa  xong.
Tần ngần lưu luyến, lòng không muôn về…


 

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Thống kê
  • Đang truy cập24
  • Hôm nay1,478
  • Tháng hiện tại57,164
  • Tổng lượt truy cập9,189,938
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây