Đối với tôi, tôi thường chạnh nghĩ về những người lính ấy Từ những cánh đồng đẫm máu chưa về, Đã có một thời họ không nằm xuống đất này, Và họ biến thành những đàn sếu trắng đang bay.
Họ vẫn bay từ những ngày xa xôi Họ bay và cho chúng tôi lên tiếng. Đó không phải là lý do tại sao nó rất thường ảm đạm và buồn Chúng ta có rơi vào im lặng, nhìn lên trời không?
Hôm nay, vào cuối buổi chiều, Tôi nhìn thấy những đàn sếu trong mù sương Chúng bay theo đội hình nghiêm lệnh của chúng, Như những người nông dân, họ lang thang trên các cánh đồng.
Họ bay, thực hiện chặng đường dài của họ Và họ gọi tên ai đó. Có phải vì tiếng kêu của sếu? Giống như tiếng Avar có tự ngàn xưa không?
Bay như những cái nêm bền chặt ngang qua bầu trời Bay trong sương mù không mệt mỏi vào cuối ngày Và trong những hàng đó có một khoảng cách rất nhỏ Có lẽ đây là nơi dành chỗ cho tôi!
Rồi một ngày sẽ đến, và cùng với đàn sếu Tôi sẽ bay trong cùng một đội ngũ qua làn khói xám, Gọi như chim từ dưới bầu trời Tất cả các bạn mà các anh ấy đã để lại trên trái đất.
Miễn là Trái đất quay. Makhachkala, "Daguchpedgiz" năm 1976.
Đỗ Hoàng dịch thơ
ĐÀN SẾU
Tôi chạnh nghĩ những người lính ấy Từ chiến trường chưa trở lại giờ này. Không phải họ trong lòng đất nằm xuống Mà trở thành đàn sếu trắng đang bay
Bay bay mãi từ những ngày xưa xửa Họ bay cho chúng tôi nói nên lời Bởi vì sao ta thường buồn ảm đạm Cả những khi tư lự nhìn lên trời.
Giờ đây trong buổi chiều lặng vắng Tôi nhìn đàn sếu trong mù sương Chúng bay vói đội hình nghiêm chỉnhh Những nông dân vất vả ruộng vườn.
Đàn sếu bay vượt chặng đường quá độ Và may cho ai đó được nêu tên Có phải thế, những tiếng kêu của sếu Như tiếng Avar muôn thuở vững bền.
Bay ngang trời những cái nêm bền chặt Giữa mù sương không mỏi mệt cánh rời Trong hàng ngũ có khoảng cách rất nhỏ Như là để dành chỗ cho tôi.
Sẽ một ngày, tôi sẽ lên cùng đàn sếu Trong đội hình bay vượt sóng gió muôn trùng Tiếng chim gọi như người bên trời rộng Những âm thanh gửi lại của anh hùng.