Ltg: Đám vô lối nói chung là rất dốt nát, không chỉ tiếng Việt mà có ngu si nhiều thứ. Chúng là quái thai của lịch sử dân tộc. Chúng lấy mẹo lừa, trí trá, gian xảo, táng tận lương tâm…thay cho sáng tạo. Chí trong chế độ độc tài toàn trị, đáng trị, công an trị, vô lối trị như Việt Nam chúng mới tác oai, tác quái. Tên Phan Hoàng người Phú Yên ngu độn bậc nhất trong đám này. Tôi dịch bài vô lôi nó ra thơ Việt để bạn đọc tham khảoĐỗ Hoàng
Dịch Vô lối Phan Hoàng
Ltg: Đám vô lối nói chung là rất dốt nát, không chỉ tiếng Việt mà có ngu si nhiều thứ. Chúng là quái thai của lịch sử dân tộc. Chúng lấy mẹo lừa, trí trá, gian xảo, táng tận lương tâm…thay cho sáng tạo. Chí trong chế độ độc tài toàn trị, đáng trị, công an trị, vô lối trị như Việt Nam chúng mới tác oai, tác quái. Tên Phan Hoàng người Phú Yên ngu độn bậc nhất trong đám này. Tôi dịch bài vô lôi nó ra thơ Việt để bạn đọc tham khảo Đỗ Hoàng
Phan Hoàng
CHẤT VẤN THÓI QUEN
sáng sáng tôi hay đến ngồi vào chiếc ghế ấy nhâm nhi ly cà phê cứt chồn đọc báo nhìn cô chủ quán nở nụ cười hàm tiếu
chiếc ghế trở thành vật sở hữu của tôi mùi cà phê cứt chồn trở thành mùi của tôi những trang báo trở thành chữ nghĩa của tôi nụ cười cô chủ quán trở thành tín hiệu ngày mới
có sáng chiếc ghế đã có người đến ngồi tôi ngơ ngác bỏ đi
có sáng mùi cà phê không phải cứt chồn tôi uống qua loa bỏ đi
có sáng quán không tờ báo tôi thẫn thờ bỏ đi
có sáng cô chủ quán miệng im như thóc tôi buồn buồn bỏ đi
có sáng quán cà phê tôi bỏ đi bỏ đi bỏ đi…
nhiều khi mắc cười tôi chất vấn tôi vì sao con người cứ tự đánh lừa mình bằng những thói quen không học nổi con sông biết thích nghi đổi dòng băng băng về phía trước?
Đỗ Hoàng dịch ra thơ Việt
HỎI KỶ THÓI QUEN
Sáng tôi ngồi mỏi chân trôn Ly cà phê mùi cứt chồn nhâm nhí Ngước nhìn chủ quán thường khi Nụ cười hàm tiếu nở khi rậm người.
Ghế thành sở hữu của tôi Cà phê cứt cáo là nơi bạn bè. Chữ tôi trang báo đọc nghe Nụ cười cô chủ tình quê ngày hồng
Có sáng đặc kín ngoài trong Tôi ngơ ngác ngác ôm bộ lòng bỏ ra Có sáng cà phê cứt ca Uống vờ một chút qua loa ra ngoài.
Có sáng không có để xài Tôi đại trí thức ra ngoài đương nhiên. Có sáng cô chủ như tiên Răng miệng dính liền, tôi phải quay lơ.
Nhiều sáng bỏ đi giả lờ Hỏi tôi tôi hỏi như thơ mắc cười. Vì sao hỡi cái con người Tự lừa mình bởi việc lười thói quen.
Sao không học con sông bên Thích nghi dòng đổi băng miền khơi xa!