ĐÃ ĐẾN THỜI ĐIÊN LOẠN DỊCH THƠ VIỆT RA THƠ VIỆT- DỊCH NGUYỄN QUANG THIỀU Bài " thơ " Nguyễn Quang Thiều Lịch sử Tấm thảm Thổ Nhỹ Kỳ " Người hướng dẫn : Được dệt thủ công bởi một người đàn bà Thổ Nhĩ Kỳ "Người mua : Mua lại từ một ông già da đen Cuba ở Havana năm 1986 "Chủ nhân : Qùa tặng của con trai tôi. Được treo trên bức tường này 21 năm
ĐÃ ĐẾN THỜI ĐIÊN LOẠN DỊCH THƠ VIỆT RA THƠ VIỆT- DỊCH NGUYỄN QUANG THIỀU Bài " thơ " Nguyễn Quang Thiều Lịch sử Tấm thảm Thổ Nhỹ Kỳ " Người hướng dẫn : Được dệt thủ công bởi một người đàn bà Thổ Nhĩ Kỳ "Người mua : Mua lại từ một ông già da đen Cuba ở Havana năm 1986 "Chủ nhân : Qùa tặng của con trai tôi. Được treo trên bức tường này 21 năm Lúc gần sáng tiếng những cành khô gãy Những con nai cái mùa động đực Chủ nhân bức thảm 87 tuổi tỉnh giấc uống trà nguội Những con nai đực ngùn ngụt Ngôi nhà như không bao giờ mở cửa Một bà già đi tiểu lần thứ 5 nói : "Mẹ đau lắm" 21 năm tấm thảm không thay đổi chỗ treo Người đàn ông 50 tuổi thường trở về và đứng Trong ngôi nhà nửa bóng tối Tràn ngập tấm thảm tiếng hô hoán Và phía sau tấm thảm Một lưỡi dao lạnh lùng đợi Và một cái chảo sùng sục sôi Người hướng dẫn : Những ngón tay người đàn bà mù Thổ Nhĩ Kỳ giờ bị liệt Người mua : ông già da đen Cuba đã tự vẫn Chủ nhân : Tôi chỉ nhớ gương mặt con trai tôi khi nó mở bức thảm ra Có một người lúc nào cũng rét Đứng nhìn tấm thảm Hai bàn chân bị đông cứng trong vũng máu Ở chân tường Người hướng dẫn : ( đã bỏ nghề) Người mua : hình như không phải tấm thảm tôi đã mua Chủ nhân : Tôi nhìn thấy những người thân đã chết cháy nấp sau những gốc cây trong tấm thảm Bây giờ là năm thứ hai mươi hai Lịch sử một tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ Tác giả Nguyễn Quang Thiều
Đỗ Hoàng dịch ra thơ VIỆT Tấm thảm THỔ NHĨ KỲ "Tấm thảm Thổ thăng trầm thiên biến, Hướng dẫn viên dẫn chuyện rõ ràng: - Thảm này dệt sợi dọc ngang, Một bà Thổ có tay vàng làm ra. Người mua lại một ông già, Da đen quốc tịch Cu Ba rạch ròi. Ở Ha va na hẳn hoi. Vào năm tám sáu cũng thời mới đây. Chủ nhân nói: - Tấm thảm này, Quà con trai tặng cho thầy u thương! Hai mốt năm treo trên tường. Cỏ cây muông thú lạ thường hiển linh (1) Sớm khuya vang vọng quanh mình, Tiếng cây, tiếng suối thập thình đâu đây. Tiếng nai gọi bạn hao gầy, Mùa sinh sôi giục đàn bầy đến nhanh. Chủ nhân tám bảy xuân xanh. Sáng xơi trà nguội đã thành thói quen. Những con nai đực khát thèm, Nhưng nhà đóng cửa cài then chặt rồi. Bà già năm lượt đi ngoài, Lưng còng chân yếu kêu lời xót đau. Thảm không dịch chuyển đi đâu, Hai mốt năm vẫn gắn đầu chỗ treo. Ông năm mươi tuổi dáng nghèo, Trở về thường đứng vai đeo túi hờ. Ngôi nhà tối sáng mập mờ, Tràn lên tấm thảm tiếng hô hoán đầy. Phía sau tấm thảm ai hay? Lưỡi dao sắc lạnh đợi ngày bén xơi. Một cái chảo sùng sục sôi, Hướng dẫn viên: - Bà Thổ quả thiệt thòi tấm thân. Mù loà liệt cả tay chân. Người mua lại kể ngọn ngành xảy ra. Ông già da đen Cu Ba, Khốn cùng tự vẫn thế là đi tong. Chủ nhân bày tỏ thật lòng: - Nhớ con trai gương mặt hồng như hoa. Chính lúc tấm thảm mở ra, Một người lạnh cóng như là chết khô Đứng nhìn tấm thảm trống trơ, Hai chân đông cứng lặng tờ máu tươi. Hướng dẫn viên bỏ nghề rồi. Người mua quên bẵng một thời mình mua. Chủ nhân: Tôi bạn khiếp chưa? Người thân chết cháy chẳng lưa thứ gì, Gốc cây trong thảm thâm sì. Bây giờ là đúng năm hai nhì ai ơi! (1) Người dệt tài tình đến mức cây cỏ, muông thú trog tấm thảm trở thành sinh linh có sức sống ngoài đời chạy nhảy. Hà Nội, ngày 7 - 3 – 2010