- 03/01/2021 04:10:59 AM
- Đã xem: 101
- Phản hồi: 0
HAI THÌ (I- Tiếng thơm muôn thuở II- Tiếng xấu ngàn đời)
Ngày trước:
Chưa bao giờ xuất hiện một tâm hồn thơ rộng mở như Thế Lữ, trong sáng như Nguyễn Nhược Pháp, mơ màng như Lưu Trọng Lư, quê mùa như Nguyễn Binh, ảo nảo như Huy Cận, kỳ dị như Chế Lan Viên và thiết tha rạo rực băn khoăn như Xuân Diệu.
(Hoài Thanh – Thi nhân Việt Nam)
Ngày nay:
Chưa bao giờ trong cõi Việt cuối thế kỷ XX, đầu thế kỷ XXI, sau cuộc chiến huynh đệ tương tàn lại xuất hiện một kiểu viết vô lối phi văn chương nhạt nhẽo dài dòng gượng gạo như Nguyễn Quang Thiều, cụt lủn vô tâm vô cảm như Thanh Tâm Tuyền, lòng thòng kể lể báo công xu thời như Lê Văn Ngăn, kệch cởm khệnh khạng khô khan như Nguyễn Khoa Điềm, ngô ngọng giả cầy quái gỡ đau ghẻ như Phú Trạm Inrasara, tù mù uốn éo hời hợt nông cạn thô thiển như Nguyễn Bình Phương, tắc tỵ như Văn Cầm Hải, hủ nút như Hoàng Vũ Thuật, dục cảm bệnh hoạn như Vi Thùy Linh…